Tán xạ phi đàn tính sâu
Trong những năm cuối ở Dubna, Nguyễn Văn
Hiệu đã làm việc với một nhóm các nhà vật lý xuất sắc nhất trong nhóm của
Bogoliubov như A.A.Logunov, A.N.Tavkhelize,… xây dựng các phương án thí nghiệm
cho Trung tâm Vật lý năng lượng cao đang sắp hoàn thành ở Serpukhov. Nguyễn Văn
Hiệu đã sử dụng những công cụ ông hết sức thành thạo để tính toán biên độ tán xạ
cho các quá trình va chạm các hạt cơ bản ở năng lượng rất cao. Về mặt lý thuyết,
sau khi nhà vật lý, giải thưởng Nobel, người Anh P.Dirac tìm ra phản vật chất,
người ta đã biết rằng khi các hạt có năng lượng rất lớn va chạm với nhau sẽ tạo
ra các hạt mới, từ các cặp hạt-phản hạt. Các quá trình này được gọi là các quá
trình tán xạ phi đàn tính sâu. Các tính toán của nhóm Logunov, Tavkhelidze và
Nguyễn Văn Hiệu, là cơ sở để thiết kế các thí nghiệm tại Serpukhov. Do những
đóng góp này, Nguyễn Văn Hiệu đã được tặng giải thưởng Lenin. Nguyễn Văn Hiệu
và Logunov, giám đốc Trung tâm Serpukhov và sau này là Hiệu trưởng Đại học Quốc
gia Moskva mang tên Lomonosov, đều được trở thành Viện sĩ Liên Xô.
Hình ảnh lý tưởng: Richard Feynmann
Theo đánh giá cá nhân của tôi, nếu Nguyễn
Văn Hiệu được tiếp tục nghiên cứu tại Liên Xô, ông sẽ còn có những thành công rực
rỡ hơn nữa. Có thể sẽ có những hiệu ứng, những phương trình vật lý mang tên
Nguyễn Văn Hiệu. Nhưng đất nước Việt Nam vào thời điểm đó đang như ông để xây dựng
ngành Vật lý non trẻ. Đó là một sự hy
sinh không hề nhỏ của Nguyễn Văn Hiệu, khi ông trở về nước năm 30 tuổi, tài
năng đang vừa độ chính, uy tín quốc tế của ông đã rất lớn, các hướng nghiên cứu
của ông đều đang hứa hẹn những kết quả phi thường. Tuy vậy, đối với tương lai của
đất nước, việc xây dựng nền vật lý và cộng đồng khoa học sẽ là quan trọng hơn.
Việc chúng ta có được một nền vật lý như ngày nay với một tập thể đông đảo các
nhà khoa học theo nhiều hướng nghiên cứu khác nhau là một kiệt tác tầm cỡ hơn
nhiều của Nguyễn Văn Hiệu. Tư tưởng đó của Nguyễn Văn Hiệu và nhiều người cùng
thời đã ảnh hưởng tới nhiều tới các quyết định quan trọng của tôi trong sự nghiệp.
Nếu được chọn cho Nguyễn Văn Hiệu một
môi trường làm việc lý tưởng trên thế giới sau năm 1964, tôi sẽ chọn cho ông
trường Đại học Caltech, để làm việc cùng với R.Feynman, giải thưởng Nobel 1964.
Toàn bộ sự nghiệp của Nguyễn Văn Hiệu tình cờ có một sự đồng cảm sâu sắc với
các phát minh của Feynman. Ông rất thành thạo phương pháp tính giản đồ và tích
phân phiếm hàm của Feynman. Nếu được tới Caltech vào năm 1964, có thể ông sẽ
giúp Feynman hình thành ý tưởng về parton sớm hơn, có những tính toán nhanh
hơn. Ý tưởng vật lý của Feynman và năng lực tính toán của Nguyễn Văn Hiệu có thể
là một kết hợp tuyệt vời. Về tính cách con người và tư duy, giữa Feynman và
Nguyễn Văn Hiệu có nhiều điểm khác biệt, có thể bổ sung cho nhau. Nhưng về
chuyên môn, hai người có những đồng cảm sâu xa. Đặc biệt là ở việc quan tâm rất
rộng tới nhiều khía cạnh trong vật lý. Tôi nhớ Feynmann đã từng nói đại ý “Hãy
mang vấn đề tới đây. Tôi sẽ giải quyết nó bằng bất cứ cách nào, hoặc sẽ sáng tạo
ra cách giải quyết nó.” Nguyễn Văn Hiệu cũng là một người như vậy. Đó là tư duy
của người khổng lồ, không phải dân tộc nào, thế hệ nào cũng có thể sản sinh được.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét