Trong ý thức hay trong biểu hiện của cánh đàn ông, phụ nữ thường được mô tả như những người bảo thủ, bảo vệ cái cũ, không chịu tiến bộ, "không hiểu gì về điện". Lâu ngày, nhiều chị em phụ nữ cũng chấp nhận quan điểm đó. Sau này, tôi lờ mờ cảm thấy điều đó là một sai lầm. Mẹ tôi có rất nhiều thói quen phong kiến, thường theo quan điểm của chồng, nhưng ở những quyết định quan trọng hoặc đánh giá những cái mới thường cấp tiến hơn cha tôi.
Khi đi du học, tôi cũng thấy nhiều bạn gái hội nhập vào văn hóa nước bạn tốt hơn. Nhưng tất cả những cái đó mới là phỏng đoán lờ mờ.
Trên đường ra sân bay Bangkok, nhìn thấy biển quảng cáo Beauty and the Beast, rốt cuộc tôi phát hiện ra một lý luận, làm tôi tuyệt đối tin tưởng vào tính cấp tiến vượt trội của chị em. Người ta thường bảo thủ nhất là ở đánh giá về cái đẹp. Trong tiềm thức của chị em ta bao giờ cũng có chút đam mê dành cho "The Beast". Cái đẹp là gì? Tại sao người ta phải thích cái đẹp?
Có người nói với tôi: Cái đẹp là cái trung bình. Đừng đen quá, đừng trắng quá, đừng dài quá, đừng ngắn quá, đường tròn quá, đừng gãy góc quá, ... thế là đẹp.
Nếu vậy, việc Beauty chấp nhận the Beast đã thấy tư tưởng cấp tiến thoát khỏi "bẫy trung bình" của phụ nữ. Tôi chắc đa số cánh đàn ông khó mà làm được.
Năng lực thẩm định cái đẹp, khi đã vượt qua được cái đẹp trung bình đã là một bước tiến lớn, cũng như các bản nhạc du dương đã có được các hợp âm chỏi, chối tai hay những nét stroke đột phá trong các họa phẩm của Kadinsky.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét