Chủ Nhật, 13 tháng 4, 2014

HUY PHƯƠNG -Bài thơ viết trên mộ cũ

Có những người cộng sản hy sinh
Chân lê vòng xích sắt
Nụ cười sáng trong đôi mắt
Bước lên đoạn đầu đài
Anh ngẩng nhìn mặt trời
Một giải mây trôi
                              xa tắp

Anh gửi theo mây trời tiếng hát
Yêu thương,
                     tha thiết,
                                làm người
Trời quê hương đẹp lắm hôm nay
Có những em bé sơ sinh
                                khóc trong lòng mẹ
Miệng xinh xinh liếm từng giọt sữa
Kỷ niệm đầu tiên
                         thơm ngọt vị đời
Sáng hôm nay - cũng sáng hôm nay
Có những tình yêu chớm nở
Những tuổi hai mươi hôm qua còn bỡ ngỡ
Vụt lớn lên vì có lứa đôi
(- Ta với mình tuy một mà hai!)
Anh còn thấy giờ đây
                                 khi đầu rời khỏi hai vai
Những khối thép đang đúc liền cuộc sống
Những nhịp cầu vươn qua sông rộng
Một vì sao
                chói sáng.
Từng chiếc đinh
                            mối hàn
                                        nóng bỏng
Ríu rít
            theo nhau
                             nối những chân trời.
Và khắp nơi ...
                         trên những luống cày,
Những tầng mỏ
                           nặng nề, tăm tối
Triệu triệu bàn tay
                           nắng sương còm cõi
Ghì xuống thép gang,
Giữa trái tim mình, kính cẩn
"Thêm một người hy sinh
                                        cho tất cả
                                                      giờ đây..."
Cuộc sống bắt đầu
                             buổi sáng hôm nay
Như những buổi ban đầu trên quả đất!
Anh yên tâm
                    mỉm cười nhắm mắt
Chờ lưỡi dao
                    khép cánh cửa đời anh
Mái tóc xòa bay
                     trong nắng mông mênh
                                                         lần cuối
Như cánh buồm đen
                                phập phồng
                                                   vẫy gọi
Một vì sao
                  chói lọi
                               xa xôi
Ánh nắng năm xưa
                              đã tắt đâu rồi
Trong đôi mắt của anh
                                     đời đời vĩnh biệt
Cuộc sống cần lao
                              - yêu thương, giận ghét -
Còn mênh mông
                             trong tim óc con người
                                                  *
                                             *        *
Có những kẻ ĐÃ QUÊN ANH
- Những người đãng-trí-thiên-tài -
Yên ngủ trong lòng cuộc sống
Kĩu kịt
            à ... ơi tiếng võng
Lim dim giấc mộng trưa hè
Có những người quen "tụng niệm nam mô"
Nửa kiếp trước
                         gật gù say tỉnh
Nặng nợ trần gian
                            chuyên ngành "Cách Mịnh"
Rắp ranh quan lớn
                              ngày nay
Họ nhẩm tên anh thành kính
                                                mê say
Như kẻ hiếm con
                           lâm râm
                                        cầu tự
- "Ơn đồng chí ...
                              siêu sinh tịnh độ ...
Rủ lòng phù hộ chúng tôi!"
Có những kẻ
                     mang tên anh
                                           đi giữa cuộc đời
Như một chiếc
                        thẻ ngà
                                     trên ngực
Cô gái nhỏ
                   lặng lời ca.
                                       -  Chim ngừng
                                                               tiếng hát
Nghe bước chân đi
                               của hắn
                                             nghênh ngang
Như tên cai thầu
                              mang thước ngọc
                                                           khuôn vàng
Đo đạc những bầu tim khối óc

Còn biết bao nhiêu
Những con chiên
Đi trong hàng ngũ chúng ta
Lở lói trăm tầng mụn chốc:
Những kẻ buôn dân trong Cải cách
Như bán lẻ thuốc cam sài
                                          giữa chợ
                                                         công khai
Chính sách Đảng ta quý trọng con người
Âu yếm mỗi bàn tay mái tóc
Chúng ăn bớt từng câu - nuốt trôi từng mục
Đem làm thang,
                         làm bục,
                                        công danh
Phê án tử hình
                         như những lang băm
Kê đơn thuốc
"Sống chết mặc ai,
                               tiền thầy bỏ túi !"

Trên mồ
              những người đã chết từ lâu
Cỏ ùn - lạc lối
Những người cộng sản vô danh
Sống cho con người
Chết đi không tên không tuổi
Tôi muốn viết một bài thơ
Ghi bằng mồ hôi
Và máu chúng tôi
                             nóng hổi
BÀI THƠ CỦA CHÚNG TÔI
- Công dân của nước Cộng hòa mười một tuổi -
Những đôi vợ chồng
                                 con vừa tập nói
("Ta với mình nay đã là ba")
Những em bé
                     nghe tiếng trống làng bên
                                                              nhẩm tiếng i tờ
Chân bước vội giữa hàng tre rợp bóng
Những người cán bộ
                                   ôm vai
                                                thức vừa trọn sáng
Cúi đầu
                  trên kế hoạch quốc gia

Tay đặt trên tim
                          nhức nhối
                                           xót xa
Tưởng trong ngực mặt trời trỗi dậy
                                                          1957

3 nhận xét:

  1. Đọc khổ thơ cuối
    Tay đặt trên tim
    nhức nhối
    xót xa
    Tưởng trong ngực mặt trời trỗi dậy
    Chảy nước mắt vì nhiệt tình của ông

    Trả lờiXóa
  2. em phỏng đoán thế này:
    1. Phần đầu "ta với mình tuy 1 mà 2": Khi đó cụ viết trước năm 1955? phải chăng khi đó có khi 2 ông bà còn chưa lấy nhau?
    2. Phần sau "ta với mình nay đã là ba", cụ viết năm 1957, khi đó gia đình thầy ngoài ông bà nay đã có thêm thầy, vì có nhắc đến nhưng đôi vợ chồng con vừa tập nói.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Các cụ lấy nhau trong kháng chiến. Khi đó chưa có tôi và chưa có các vấn đề như trong bài thơ

      Xóa