Chủ Nhật, 6 tháng 4, 2014

Huy Phương - Nhật ký đêm hè (thơ)

Những đêm hè 
Khoác áo trăng sao trong vắt 

Tôi ngồi bên bàn viết 
Lòng phiêu lưu trên trang giấy mênh mông 
Ngòi bút chờ thơ, như những dãy phím đàn 
Chờ đợi bàn tay cuộc sống 

Dưới hè phố, người đi 
Những bước đi rộng lớn 
Tiếng nói cười rung chuyển ánh đèn khuya 
Tôi nhìn qua khung cửa gió lùa 
Một ánh sao sa 
Chân trời bát ngát… 

Các bạn ơi, có bao nhiêu giây phút 
Tất cả cuộc đời hé nở trong ta 
Như hình ảnh người yêu 
Đằm thắm thiết tha 
Vụt trỗi dậy trong một giờ chiến đấu 
Một câu hát 
Một mắt nhìn 
Một tiếng máy thì thầm to nhỏ 
Là cả cuộc đời phập phồng hơi thở 
Như trái mùa hè đang chuyển nhựa nồng thơm 
Gạt ánh mặt trời 
Ta kiêu hãnh ngước lên 
Cả cuộc sống trĩu bàn tay rộng mở 

Nhưng bao nhiêu lần 
Trong những đường mòn lối nhỏ 
Ta bước trên những dáng hình xưa cũ 
Như dây leo quấn riết theo chân 
Những loài dơi chưa tắt hẳn nắng đêm 
Bay chập choạng trên chân trời rạng nắng 
Đôi cánh màu tang u ám 
Rũ bóng đen xuống những tâm hồn 
Những người yêu nhau 
Buổi gặp gỡ đầu tiên 
Thấy quá khứ ngồi chồm hỗm bên lưng 
Khoác áo thụng một quan toà nghiêm khắc 
Nó hỏi: Đâu chứng minh thư 
và đâu giấy phép
Cho các người quấn quít bên nhau? 

Và những bạn một vần thơ nhức nhối trong đầu 
Lòng tin tưởng buổi đầu tiên ủ ấp 
Muốn trút cả máu mình trên nét mực 
Dâng phổi tim trọn vẹn cho cuộc đời 
Quá khứ hiện lên trong bóng tối đêm dài 
Chặn ấn tín lên dòng thơ nức nở… 

Bóng tối ấy từ đâu 
Mà hung hãn như một phường bạo chúa 
Nhưng quen thân như bạn cũ lâu đời 
Như cây đa che rợp ánh mặt trời 

Hoa cỏ héo trong lối mòn râm mát 
Bóng dáng ngàn xưa. 
Nặng nề u uất 
Giang hai tay trên những ngã ba đường 
Những tượng thần meo mốc sơn long 
Còn in bóng trên ruộng đồng đổi mới. 

Các bạn mến yêu ơi có phải 
Hai ngàn năm vinh quang 
Của đất nước ta hùng vĩ 
Chỉ còn lại ngày nay 
Những khúc hát dở dang 
Không, mặc cho những ai 
Nâng kính trắng còn càn 
Nguyễn Du, Hồ Xuân Hương 
Cao Bá Quát 
Vẫn còn mãi 
Trong lòng ta xa xót 
Mỗi dòng thơ là cười, là khóc 
Của dân tộc ta tha thiết tình yêu 
Là xóm làng thánh thót tiếng ca dao 
Là tiếng hát của sông dài biển lớn 

Và hôm nay trên đường đi cuồn cuộn 
Những gái trai vừa lứa tuổi hai mươi 
Cánh tay xăn ửng đỏ ánh mặt trời 
Đi xây dựng Tình yêu và Tổ quốc 

Từ ruộng đồng đi lên 
Người người lớp lớp 
Nắm vững tương lai như nắm chắc tay cày 
Ngẩng đầu lên, biết ơn Đảng đời đời 
Hai giọt lệ long lanh trên khóe mắt 
- Tất cả những ai đang cười 
Đều đã từng biết khóc 
Nước mắt vui mừng, nước mắt yêu thương 
Họ nhìn Đảng phải đâu như một thánh nhân 
Mà nhìn Đảng như nhìn con nhìn vợ 
Khăng khít ruột già 
Trong sướng vui cùng khổ 
Chung thuỷ cùng nhau đến trọn cuộc đời 

Đất nước đó đây, các bạn mến yêu ơi 
Là câu hát là tiếng cười ướt đẫm 
Lời cuối cùng sẽ dành cho cuộc sống 
Trong lòng ta đuổi sạch bóng đêm dài 

Đêm nay, mùa hè 
Con tôi nằm ngủ trong nôi 
Trong giấc ngủ con mỉm cười với bố 
Nhưng có gì đây trên môi con hé nở 
Có gì đây trên hàng mi nhỏ con tôi 
Như nét đăm chiêu suy nghĩ cuộc đời 
Như bóng tối nhiều lần tôi đã gặp… 
Không, không phải, màn con tôi đã khép 
Đó chỉ là bóng rợp ánh đèn khuya 
Tôi cầm trang thơ nhè nhẹ tay đưa 
Lùa ánh sáng cho môi con hé mở 
Nhưng con ơi! Chú bé yêu của bố 
Đời ta ngày mai như trái đỏ mùa hè 
Bố muốn con sớm tha thiết say mê 
Yêu đất nước và yêu cuộc sống 
Bàn tay nhỏ của con sẽ cầm thanh sắt bỏng 
Như cầm hoa tươi đi xây dựng cuộc đời 
Trên vầng trán con, vầng trán hai mươi 
Sớm in rõ những vệt hằn suy nghĩ 
Con sẽ sống những ngày hè rực rỡ 
Nắng chói loà đốt cháy bóng đêm đen 
Thẳng hướng mặt trời con sẽ đi lên 
Trăm đôi cánh trên vai đầy rộng mở 

Và một đêm, một đêm hè nào đó 
Lục chồng sách xưa con đọc mẩu thơ này 
Con sẽ nhìn cha, mắt sáng môi cười 
Con sẽ nói: đó chỉ là quá khứ! 
(6-1956) 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét